Có một người đàn ông giàu có và đạo đức, và ông ta cũng đã già và cảm nhận được rằng ông ta đang gần đất xa trời. Một ngày nọ, ông gọi đứa con trai của ông lại và dặn dò: “Con ơi, không bao lâu nữa, cha sẽ ra đi và để lại con một mình. Vào ngày mà cha chết, họ sẽ rửa thân xác của cha và quấn cha với tấm vải liệm. Cha có một yêu cầu cho con, và đây cũng là việc cuối cùng cha nhờ vả con. Đó là con hãy lấy môt chiếc vớ (tất) cũ của cha và mang vào chân cho cha.”
Và không lâu sau, người cha già cũng đã ra đi, bỏ lại tất cả gia tài và những người thân, họ hàng. Tất cả mọi người trong gia đình, bạn bè, dòng dọ đều đến tham dự lễ tang của ông. Khi xác của ông đã được rửa và quấn gần xong tấm vải liệm thì người con chợt nhớ đến lời dặn dò của cha trước đó. Anh ta vội vã tìm một chiếc vớ (tất) cũ của người cha, và anh đưa cho người rửa xác và nói: “Đây là yêu cầu cuối cùng của cha tôi, hãy mang chiếc vớ này vào chân của ông ấy.”
Người rửa xác đáp: “Không được cậu ạ!”, ông ta nói tiếp: “Điều này hoàn toàn không được phép trong luật của Islam, và tôi không thể làm những việc trái với luật được!” Người con nài nỉ tiếp: “Nhưng đó là yêu cầu cuối cùng của cha tôi, nó phải được thực hiện, các ông hãy giúp giùm.”
Rồi người rửa xác nói lại với cậu ta: “Nếu anh không tin lời tôi, thì hãy đi hỏi hội đồng. Và hãy hỏi những vị imam, những người học giả thử xem việc này có được hay không?” Rồi một người bạn già của ông bố (đã chết) bước ra và dắt cậu con trai ra đi và nói: “Cháu ạ! Trước lúc chết, cha của con đã để lại cho ta một lá thư và nhờ ta gởi lại cho cháu. Và lá thư đây, cháu hãy nhận lấy nó.” Cậu vội mở lá thư ra, và nội dung của lá thư như sau:
“Con à! Con thấy đó, tất cả những tài sản mà cha đã kiếm được, và cha đã để lại cho con. Và con cũng thấy là thấy là vào chính lúc này, họ không hề cho cha mang theo bất cứ gì dủ chỉ là một chiếc vớ đã cũ. Rồi một ngày kia, khi con lớn lên, rồi con cũng già đi và ở trong tình trạng của ta, thì họ (những người rửa xác) cũng sẽ không cho con mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ chỉ tấm vải liệm màu trắng mà thôi. Chỉ vài tấm vải trắng đó sẽ là những thứ sẽ đi theo con đi đến một chuyến hành trình mới đến Ngày sau. Vì thế, hãy luôn luôn chuẩn bị cho điều này. Hãy chi dùng tài sản mà cha để lại cho con một cách hợp lý, hãy chi dùng nó cho chính nghĩa của Allah, theo cách mà Ngài hài lòng, chứ không phải theo những dục vọng của con. Làm như vậy, thì may ra con có thể thành đạt cả ở thế gian này và cả ở Đời sau con ạ!”
Và không lâu sau, người cha già cũng đã ra đi, bỏ lại tất cả gia tài và những người thân, họ hàng. Tất cả mọi người trong gia đình, bạn bè, dòng dọ đều đến tham dự lễ tang của ông. Khi xác của ông đã được rửa và quấn gần xong tấm vải liệm thì người con chợt nhớ đến lời dặn dò của cha trước đó. Anh ta vội vã tìm một chiếc vớ (tất) cũ của người cha, và anh đưa cho người rửa xác và nói: “Đây là yêu cầu cuối cùng của cha tôi, hãy mang chiếc vớ này vào chân của ông ấy.”
Người rửa xác đáp: “Không được cậu ạ!”, ông ta nói tiếp: “Điều này hoàn toàn không được phép trong luật của Islam, và tôi không thể làm những việc trái với luật được!” Người con nài nỉ tiếp: “Nhưng đó là yêu cầu cuối cùng của cha tôi, nó phải được thực hiện, các ông hãy giúp giùm.”
Rồi người rửa xác nói lại với cậu ta: “Nếu anh không tin lời tôi, thì hãy đi hỏi hội đồng. Và hãy hỏi những vị imam, những người học giả thử xem việc này có được hay không?” Rồi một người bạn già của ông bố (đã chết) bước ra và dắt cậu con trai ra đi và nói: “Cháu ạ! Trước lúc chết, cha của con đã để lại cho ta một lá thư và nhờ ta gởi lại cho cháu. Và lá thư đây, cháu hãy nhận lấy nó.” Cậu vội mở lá thư ra, và nội dung của lá thư như sau:
“Con à! Con thấy đó, tất cả những tài sản mà cha đã kiếm được, và cha đã để lại cho con. Và con cũng thấy là thấy là vào chính lúc này, họ không hề cho cha mang theo bất cứ gì dủ chỉ là một chiếc vớ đã cũ. Rồi một ngày kia, khi con lớn lên, rồi con cũng già đi và ở trong tình trạng của ta, thì họ (những người rửa xác) cũng sẽ không cho con mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ chỉ tấm vải liệm màu trắng mà thôi. Chỉ vài tấm vải trắng đó sẽ là những thứ sẽ đi theo con đi đến một chuyến hành trình mới đến Ngày sau. Vì thế, hãy luôn luôn chuẩn bị cho điều này. Hãy chi dùng tài sản mà cha để lại cho con một cách hợp lý, hãy chi dùng nó cho chính nghĩa của Allah, theo cách mà Ngài hài lòng, chứ không phải theo những dục vọng của con. Làm như vậy, thì may ra con có thể thành đạt cả ở thế gian này và cả ở Đời sau con ạ!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét