CÂY BÚT CHÌ VÀ CỤC TẨY.
Viết chì: Tớ xin lỗi.
Cục tẩy: Bạn xin lỗi việc gì? Bạn có làm gì sai đâu?
Viết chì: Vì mình đã làm đau bạn. Cứ mỗi lần mình viết một lỗi sai, thì bạn luôn luôn xóa nó, và để xóa hết đi những lỗi sai của mình, thì bạn lại hao mòn đi một phần cơ thể. Càng ngày, bạn càng nhỏ bé lại.
Cục tẩy: Đúng là như vậy. Nhưng tớ không sao đâu. Tớ được tạo ra để làm việc này mà. Tớ được tạo ra để giúp đỡ bạn mỗi khi bạn làm sai. Mặc dù một ngày nào đó, sẽ đến một ngày đó, tớ biết tớ sẽ ra đi và cậu sẽ có một cục tẩy mới để thay thế. Nhưng tớ vẫn vui, và tớ hạnh phúc với công việc của tớ. Cậu hãy vui lên đi, đừng buồn phiền nữa. Mình không muốn nhìn thấy cậu buồn đâu.
Bài học rút ra từ câu chuyện: Cha mẹ giống như cục tẩy, và con cái giống như cây viết chì. Họ luôn luôn ở bên những đứa con của họ, sửa chữa những lỗi lầm. Và thỉnh thoảng, họ cũng đau đớn, và họ càng ngày càng xa dần với đứa con theo thời gian, khi con trưởng thành. Nhưng họ luôn luôn hạnh phúc vì những gì họ làm cho con của mình, họ luôn luôn muốn đứa con của mình được cười vui, hạnh phúc… Thế nhưng, cha mẹ chúng ta không thể mãi mãi bên chúng ta được. Một ngày nào đó, họ ra đi, chúng ta cũng chỉ còn lại những kỉ niệm giống như những phần bụi của cục tẩy kia vậy.
Allah s.w.t có ra lệnh cho chúng ta rằng: “Và Rabb của Người quyết định rằng các ngươi chỉ thờ phụng riêng Ngài, và ăn ở tử tế với cha mẹ. Nếu một trong hai người (cha mẹ) hoặc cả hai người (cha mẹ) sống với ngươi đến tuổi già, chớ nói tiếng vô lễ với hai người (cha mẹ), và chớ xua đuổi hai người (cha mẹ), mà phải ăn nói với hai người (cha mẹ) lời lẽ tôn kính. Và hãy nhân từ đối xử khiêm nhường với cha mẹ và (cầu nguyện) thưa: “Lạy Rabb bề tôi! Xin Ngài rủ lòng thương cha mẹ của bề tôi giống như hai người đã yêu thương, chăm sóc bề tôi lúc còn bé.” (Quran 17:23-24)
Viết chì: Tớ xin lỗi.
Cục tẩy: Bạn xin lỗi việc gì? Bạn có làm gì sai đâu?
Viết chì: Vì mình đã làm đau bạn. Cứ mỗi lần mình viết một lỗi sai, thì bạn luôn luôn xóa nó, và để xóa hết đi những lỗi sai của mình, thì bạn lại hao mòn đi một phần cơ thể. Càng ngày, bạn càng nhỏ bé lại.
Cục tẩy: Đúng là như vậy. Nhưng tớ không sao đâu. Tớ được tạo ra để làm việc này mà. Tớ được tạo ra để giúp đỡ bạn mỗi khi bạn làm sai. Mặc dù một ngày nào đó, sẽ đến một ngày đó, tớ biết tớ sẽ ra đi và cậu sẽ có một cục tẩy mới để thay thế. Nhưng tớ vẫn vui, và tớ hạnh phúc với công việc của tớ. Cậu hãy vui lên đi, đừng buồn phiền nữa. Mình không muốn nhìn thấy cậu buồn đâu.
Bài học rút ra từ câu chuyện: Cha mẹ giống như cục tẩy, và con cái giống như cây viết chì. Họ luôn luôn ở bên những đứa con của họ, sửa chữa những lỗi lầm. Và thỉnh thoảng, họ cũng đau đớn, và họ càng ngày càng xa dần với đứa con theo thời gian, khi con trưởng thành. Nhưng họ luôn luôn hạnh phúc vì những gì họ làm cho con của mình, họ luôn luôn muốn đứa con của mình được cười vui, hạnh phúc… Thế nhưng, cha mẹ chúng ta không thể mãi mãi bên chúng ta được. Một ngày nào đó, họ ra đi, chúng ta cũng chỉ còn lại những kỉ niệm giống như những phần bụi của cục tẩy kia vậy.
Allah s.w.t có ra lệnh cho chúng ta rằng: “Và Rabb của Người quyết định rằng các ngươi chỉ thờ phụng riêng Ngài, và ăn ở tử tế với cha mẹ. Nếu một trong hai người (cha mẹ) hoặc cả hai người (cha mẹ) sống với ngươi đến tuổi già, chớ nói tiếng vô lễ với hai người (cha mẹ), và chớ xua đuổi hai người (cha mẹ), mà phải ăn nói với hai người (cha mẹ) lời lẽ tôn kính. Và hãy nhân từ đối xử khiêm nhường với cha mẹ và (cầu nguyện) thưa: “Lạy Rabb bề tôi! Xin Ngài rủ lòng thương cha mẹ của bề tôi giống như hai người đã yêu thương, chăm sóc bề tôi lúc còn bé.” (Quran 17:23-24)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét